Nhìn lại một khoang thời gian cũng khá lâu đủ để cho một cậu bé sinh ra và trưởng thành. Nỗi nhớ ấy rất nhớ nhưng lại không nhớ. Chính bản thân cũng không rõ là sao nữa. Nơi ấy tôi đã sinh ra.
Hình ảnh cánh đồng lúa thời con gái rồi đến vàng óng sao mà đẹp vậy. Nhưng sao tôi không sao quên được những gì đã đến với tuổi thơ của tôi nó thật đáng nhớ và cung thật đáng buồn. khiến cho bản thân tôi nhớ mà cũng không nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét